Trang

26.6.20

Em cho chim ăn (Phần 1) | PN#16

Góc sân và mảnh vườn; tuổi thơ
Em rất quấn ông nội, em có thể dỗi hờn tất cả mọi người, kể cả bố nhưng trước ông nội thì em ngoan lắm - có thể vì ông luôn nghiêm túc và lại hay bày trò chơi cho em. Nên với ông, trong em đã dành sẵn một niềm kính trọng và yêu mến. Ông nội em có nuôi mấy bạn chim, bao gồm có bốn bạn Cu Gáy và một bạn chim Khướu. Em quý mấy chú chim đó lắm và công việc cho chúng ăn là em yêu thích nhất.

Cách mà ông bày trò cho em rất đơn giản, đó là để em tham gia cùng ông trong những việc hàng ngày và công việc cho chim ăn này là một điển hình - em cảm thấy mình được giống người lớn, tự lập và có ích.

Ấn tượng đầu tiên với em về loài chim là từ lời bài bài hát “Con chim non”, “Chim chích bông” mà bố vẫn hát cho em nghe. Và rồi những lời hát đó được hiện thực một cách sống động, tại góc sân và mảnh vườn nhà em. Nhiều lần em chứng kiến những bạn chích bông đùa nghịch trên cành na, chuyền sang cành ổi, luồn trong bụi chuối, rồi sà xuống sân lại bay ra vườn bắt sâu, bới cỏ. Khi nghe thấy tiếng “chích! chích! chích!” của các bạn là em tung tăng chạy khắp sân reo hò vui lắm, để rồi làm các bạn nháo nhác bay đi.

Mấy anh Cu Gáy ông nuôi tựa tựa giống nhau. Chúng khoác trên mình một bộ áo màu nâu xám giản dị, gần giống màu của cành củi khô, làm nổi bật chiếc khăn quàng màu đen chấm trắng ở cổ; đầu lúc nào cũng bóng mượt; mỏ dài, cong và nhọn; đôi mắt  tròn vo như đang sửng sốt, ngạc nhiên về một điều gì đó. 

Bạn chim Khướu có vẻ cô đơn hơn vì chỉ có một mình, cứ lủi thủi buồn rầu, hằn rõ nét căng thẳng trong từng ánh mắt, điệu ca và bước nhảy. Bạn khoác trên mình bộ cánh màu đen tím - mượt như nhung; từ đầu kéo xuống bên má có hai vệt trắng tựa như mái tóc của Dương Quá bị bạc đi vì nhung nhớ Cô Cô. Bạn chim Khướu được ông dành hẳn cho một cái lồng to nhất, cao nhất và đẹp nhất, lại có cả một cái lồng bên cạnh để khay nước cho bạn nhảy sang tắm rửa, rỉa lông rỉa cánh, mọi thứ hơn hẳn các anh Cu Gáy hàng xóm. Nhưng sự đời, nhà cao cửa rộng mà phải lẻ bóng một mình thì cũng thật tẻ buồn.

Thấy chúng chỉ quẩn quanh trong lồng, em liền chỉ tay và nói:
- Chim ơi bay đi!
Chim Cu Gáy gật gù cái đầu tròn xoe lên xuống như điệu bộ của nhà sư đang vái Phật và trả lời em bằng một tràng dài: 
- Cúc cù cu cu! Cúc cù cu cu!
Em ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói:
- Chim đói à?
Bạn Cu Gáy vẫn không ngớt mồm gật gù:
- Cúc cù cu cu! Cúc cù cu cu!
Như đoán được tâm ý các bạn, em liền nói:
- Chim đói rồi. Để Nhiên cho ăn nhé!

Thế là em đi đến góc nhà kho, lúi húi kéo ra một hộp nhựa trong chứa thóc, một cái thìa nhựa, cùng mấy cái ống nứa có vót nhọn đầu. Xong xuôi đâu đó em đi tới bàn uống nước ở giữa nhà kho, cúi xuống lấy một cái ghế nhỏ rồi hai tay bưng ra chỗ hộp thóc. Em đặt xuống, từ từ ngồi lên để bắt đầu công việc. Tất cả các thao tác em làm một cách thành thạo như đã được ông đào tạo bài bản rồi ấy.

-Hết phần 1-

                                                             ::: ::: ::: Mục Lục ::: ::: :::


16.06.2020
Quốc Hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét